Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trang chủ Hài Hước Nhất Niệm Vĩnh Hằng Chương 64: Tinh Thần và Tang lễ

Chương 64: Tinh Thần và Tang lễ

1:41 chiều – 26/12/2024

“Phân tán ra, toàn lực tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần. Người nào tìm thấy,
lão phu sẽ đích thân ban thưởng điểm cống hiến cho người đó, dọc đường
phát hiện được tộc nhân Lạc Trần bên ngoài thì giết chết toàn bộ!” Âu
Dương Kiệt thu lại ánh mắt đang dõi theo bóng lưng của Lý Thanh Hậu,
chậm rãi nói. Đám đệ tử sau đó cũng nhanh chóng tỏa ra bốn phía.

Trong vòng vạn dặm này, hơn hai ngàn người liên tục tìm kiếm trong suốt một tháng trời.

Một tháng này, cơ hồ khắp mọi nơi trong vòng vạn dặm đều bị moi móc
lên tìm kiếm, nhưng đáng tiếc không người nào phát hiện được tung tích
của Bạch Tiểu Thuần cả. Có điều dọc đường đi, những thi thể đám tộc nhân Lạc Trần bị Bạch Tiểu Thuần đánh chết lần lượt bị phát hiện khiến đám
đệ tử nội môn càng thêm rung động.

Những tộc nhân Lạc Trần kia, thông thường đều trong tình trạng một
kích mất mạng, điều này khiến cho mọi người đều cảm thấy khó mà tưởng
tượng được, một đệ tử ngoại môn Ngưng khí tầng sáu rốt cuộc làm thế nào
được từng ấy chuyện.

Tiền Đại Kim cũng hít vào một hơi lạnh, gã đột nhiên cảm giác được
Bạch Tiểu Thuần này nếu chết đi mới thật sự là tốt nhất. Nếu hắn còn
sống, dám chắc gã không phải là đối thủ của hắn, hơn nữa gã còn nhìn
thấy Lý Thanh Hậu vô cùng phẫn nộ đến như vậy, trong lòng cũng vì vậy mà thấp thỏm lo lắng đến cực hạn, âm thầm kêu khổ không thôi.

“Chết tiệt, ngươi đã có bối cảnh như thế này, sao không sớm nói ra chứ? Ngươi nói ra, ta cũng không có gan chọc giận ngươi a!”

Hơn nữa, khi bọn hắn nhìn thấy thi thể của ba tên tộc nhân Lạc Trần
Ngưng khí tầng tám trong rừng rậm của dãy sơn mạch vô danh kia, nhìn nơi đó vô cùng thê thảm, bọn họ cũng có thể mường tượng ra được tình huống
lúc đó, tâm thần của cả bọn đều chấn động mãnh liệt.

Tìm kiếm hơn một tháng ròng rã, cuối cùng mọi người đều có thể hiểu
được, Bạch Tiểu Thuần…hẳn là đã chết rồi. Hắn tử vong hẳn là trong khu
rừng rậm của sơn mạch vô danh này, nơi này có không ít hung thú, có quá
nhiều lí do giải thích cho việc một người tử vong tại đây nhưng không
thể nào tìm thấy xác được.

Hơn nữa, từ trong miệng của hai tên tộc nhân còn lại bị Trần Hằng
phái đi tìm kiếm chỗ xung quanh, biết được người truy sát Bạch Tiểu
Thuần lại có khả năng là thiếu chủ Trần Hằng có tu vi Ngưng khí tầng
chín, thì bọn hắn cũng đã nghĩ rằng, Bạch Tiểu Thuần…thật sự đã chết
rồi!

Sau một tháng, mọi người cũng kết thúc việc tìm kiếm mà quay về tông
môn. Hầu Vân Phi cũng đã được tìm thấy, thương thế trên người y rất nặng nhưng nhờ tông môn toàn lực cứu chữa nên cũng không đáng ngại cho lắm.

Lần này y và Đỗ Lăng Phỉ đã lập được công lao không nhỏ cho tông môn, nhưng trong lòng của cả hai không chút vui sướng mà chỉ có bi ai, chỉ
có những hồi tưởng mà thôi.

Hai người bọn họ cũng không muốn quay về, nhưng dù sao vết thương
trên người quá nặng nên bắt buộc phải trở về. Còn Lý Thanh Hậu vẫn ở
lại, một thân một mình đi vào dãy sơn mạch vô danh này tìm tòi trọn vẹn
hai tháng trời, ngoại trừ một số ít khu vực không thể bước vào thì hầu
như y đã đi khắp dãy sơn mạch này. Nhưng quỷ dị là vẫn không thể tìm
thấy tung tích của Bạch Tiểu Thuần, dường như Bạch Tiểu Thuần và khu
rừng rậm này tuy cùng thuộc về một chỗ nhưng tựa như đang ở trong hai
thế giới khác hẳn nhau vậy.

“Nếu ta không mang ngươi lên núi…” Lý Thanh Hậu nhắm hai mắt lại,
trong đầu hiện lên từng cảnh tượng lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang ở Mạo
Nhi sơn, cái bộ dáng sợ chết đối với sấm sét kia, lại nhớ lại cảnh bản
thân mang theo đối phương kêu la thảm thiết lúc đi vào trong Vạn Xà cốc, rồi đến trận Tiểu bỉ trong tông môn, còn có từng màn đệ nhất mười bia
đá kia nữa.

Trong trầm mặc, y thở dài một tiếng, cả người như già đi, rồi thu hồi lại từng mảnh y phục rơi rớt nhuộm đầy máu mà y đã tìm được trong suốt
đoạn đường này.

Cuối cùng Lý Thanh Hậu cũng yên lặng nhẹ bước ra khỏi khu rừng rậm, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía xa xa mà đi.

Trận phản loạn của gia tộc Lạc Trần cũng chấm dứt tại đây. Linh Khê
tông lấy thủ đoạn lôi đình trực tiếp diệt sạch phản loạn tạo thành tiếng vang oanh động bốn phía, khiến cho toàn bộ tông môn chiếm cứ Tứ đại
châu phía đông tu chân giới, cùng với các gia tộc tu chân ở phía đông
của hạ du Thông Thiên hà càng thêm kiêng kị đối với Linh Khê tông, một
trong bốn đại tông môn ở Hạ du phía Đông, độc chiếm Đông Lâm châu này.

Mà nguyên do gia tộc Lạc Trần làm phản, dưới sự truy xét của Linh Khê tông cũng đã tìm ra rất nhiều manh mối, chuyện về ấn kí trong huyết
mạch chỉ là một lý do mà thôi. Nhưng vì những nguyên nhân phía sau sâu
xa hơn, sau khi tổng hợp mọi manh mối lại thì liên quan quá lớn khiến
Linh Khê tông không khỏi chấn kinh.

Một khi việc này Linh Khê tông không kịp ngăn cản được, như vậy có
thể kéo theo toàn bộ đều biến loạn. Như việc gia tộc Lạc Trần nếu như
thành công, thì tất cả các gia tộc tu chân trong khu vực của Linh Khê
tông nghe được tin tức đều sẽ lập tức hành động mà lần lượt phản loạn.
Nếu trong thời điểm đó mà có thêm địch nhân xâm lấn, ngược lại rất có
thể khiến cho tông môn phải gánh chịu tổn thất vô cùng thảm trọng, thậm
chí không chừng có thể khiến tông môn lung lay bất ổn.

Cho nên, công lao của ba người Đỗ Lăng Phỉ lúc này là rất trọng yếu,
đặc biệt là hành động của Bạch Tiểu Thuần. Nếu không có hắn xả thân vì
nghĩa, tin tức này cũng khó có khả năng mà truyền về kịp thời được như
vậy.

Thực ra, hành động của Bạch Tiểu Thuần trong sự kiện lần này khiến
cho rất nhiều người động lòng. Dù sao trong giới tu chân này, người ích
kỷ rất nhiều, như Bạch Tiểu Thuần có thể không bỏ rơi đồng môn mà chạy
trốn một mình, thậm chí còn vì cứu đồng môn mà liều mình dẫn dụ địch
nhân là vô cùng hiếm có. Một đệ tử như vậy vẫn lạc làm cho cả Chưởng môn lẫn các trưởng lão trong tông môn đều hết sức tiếc nuối trong lòng.

Sự tình lần này liên lụy phía sau rất lớn, hơn nữa sau khi có thêm
nhiều manh mối bị điều tra ra, khiến cho Linh Khê tông trầm mặc. Vì một
nguyên nhân nào đó mà bọn họ cũng không tiếp tục điều tra thêm nữa,
nhưng toàn bộ tu sĩ Trúc cơ trong tông môn lại trở nên cảnh giác hơn hẳn ngày thường rất nhiều.

Dường như…một hồi mưa gió sắp đến!

Sau khi bảy vị chưởng tọa hai bờ Nam Bắc, trong đó có cả Chưởng môn
và tất cả các trưởng lão tiến hành gặp gỡ và phân tích một hồi, thì tất
cả cả mọi người đều đã đạt thành nhất trí.

Đỗ Lăng Phỉ, Hầu Vân Phi, còn có Phùng Viêm đã chết, đã lập ra công
lao lớn. Đặc biệt là Bạch Tiểu Thuần…hắn coi như đã lập được đại công!

“Trước khi một hồi gió mưa kéo tới, còn cần hơn nữa…một tinh thần tồn tại, đó là tinh thần mà cả Linh Khê tông chúng ta từ vạn năm đến này
không thay đổi. Bạch Tiểu Thuần phải dùng tính mạng lập nên đại công như vậy, chúng ta phải nhớ ơn mà cử hành tang lễ cho hắn, phàm là những đệ
tử có cống hiến cho tông môn, thì tông môn vĩnh viễn không quên!” Chưởng môn Linh Khê tông, Trịnh Viễn Đông đã nói ra một câu cuối.

Từ đó, tuy rằng nguyên do sâu xa khiến gia tộc Lạc Trần làm phản,
Linh Khê tông cũng không theo đuổi điều tra tiếp, nhưng cũng nhân cơ hội này mà tuyên truyền mạnh mẽ, dốc sức cỗ vũ cho hành động vĩ đại của
Bạch Tiểu Thuần vì đại nghĩa tông môn, xả thân cứu đồng môn.

Sự tích của hắn được truyền ra khắp tông môn, khiến cho tất cả đệ tử
các phong ở cả hai bờ Nam, Bắc đều biết đến Bạch Tiểu Thuần, biết được
chuyện Bạch Tiểu Thuần vì cứu đồng môn mà có thể dễ dàng hi sinh hết tất cả mọi chuyện.

Tông môn vì một đệ tử có tình có nghĩa như vậy cũng tuyệt đối không
để người khác thất vọng. Trong khi chỉ cần một mình Lý Thanh Hậu có thể
diệt sạch cả gia tộc, nhưng vẫn xuất động hai ngàn đệ tử nội môn bờ Nam
đến, thanh thế quy mô, dùng dao mổ trâu mà giết gà.

Việc này khiến cho toàn bộ đệ tử trong tông môn đều nhớ đến cái tên
Bạch Tiểu Thuần này, đồng thời cũng vô cùng cảm động, cho dù sự tình này tông môn do cố tình làm ra, nhưng…cái loại cố tình làm ra này của tông
môn, cũng khiến cho đám đệ tử đều ao ước được như vậy.

Đây chính là truyền thống của Linh Khê tông, là truyền thống không thay đổi trong suốt vạn năm qua!

Động đến đệ tử ta, không tiếc đại giới, cho dù khoảng cách xa thế nào cũng nhất định truy sát!

Bất kì đệ tử Linh Khê tông nào đi ra ngoài, hắn cũng sẽ không cô độc
một mình, mà chỉ cần Linh Khê tông còn tồn tại thì phía sau luôn có tông môn vĩnh viễn hậu thuẫn cho hắn.

Cái truyền thống này bây giờ lại hóa thành cảm giác được thừa nhận
cường liệt, khiến cho các đệ tử đều nguyện ý vì tông môn mà có thể trả
giá hết thảy, thậm chí cả tính mạng của mình để có thể bảo vệ tông môn,
bảo vệ nhà của mình.

Đây chính là Linh Khê tông…một vạn năm trước, chỉ là một tông môn bé nhỏ không đến mười người.

Đối với chuyện sinh tử của Bạch Tiểu Thuần, Chưởng môn lúc này cũng
đã ra mặt mời một vị thái thượng trưởng lão am hiểu suy diễn Thiên cơ
trong tông môn tự mình thi pháp. Đáng tiếc sau khi triển khai thiên cơ
chi thuật lại không cách nào phát hiện được dấu vết tồn tại của Bạch
Tiểu Thuần trên thế gian này, mà chỉ nhìn thấy một cỗ tử khí dày đặc.
Lúc này mới chính thức xác nhận, Bạch Tiểu Thuần…đã vì tông môn mà chết
trận.

Mấy ngày sau, một buổi sáng sớm, mưa dầm trút xuống liên miên không
dứt, từng tiếng chuông mang theo bi ai ngân lên vang vọng khắp toàn Linh Khê tông, vô số đệ tử mặc trường bào đen yên lặng bước ra khỏi chỗ ở
riêng của mình, sắc mặt đầy đau thương dần dần tập trung tại sườn núi
Hương Vân sơn.

Nơi đó, có một tòa bia mộ, trên bia có khắc một bức họa của Bạch Tiểu Thuần, trong bức họa đó hắn cười rất vui vẻ.

Trương Đại Bàn kinh ngạc đứng trong đám người, nhìn từng người từng
người tập trung lại đây, rồi nhìn ngôi mộ có tên Bạch Tiểu Thuần trên
tấm bia. Mưa rơi xuống người gã, làm ướt nhẹp cả quần áo gã, gã khóc. Gã nhớ tới từng tràng cảnh cùng với Bạch Tiểu Thuần, cùng nhau ăn vụng
linh châu, cùng nhau tươi cười vui vẻ, cùng nhau buôn bán danh ngạch đệ
tử ngoại môn, cùng ăn trộm gà…

“Cửu Bàn…” Thần sắc của Trương Đại Bàn đầy hồi tưởng, trong lòng đầy
trống trải, cảm giác thương tâm khiến cả thế giới này như trở nên u ám
hẳn ra.

Mà mấy huynh đệ Bàn tử Hỏa Táo phòng, có cả Hắc Tam bàn đều đầy khổ sở bi thương, nước mắt đầm đìa.

Còn có Hứa Bảo Tài, Trần Tử Ngang, Triệu Nhất Đa, còn thêm Từ trưởng
lão, Chu trưởng lão, tất cả những người quen biết với Bạch Tiểu Thuần từ khi hắn đặt chân vào tông môn đều có mặt tại đây, sắc mặt đầy đau
thương.

Chu Tâm Kỳ cũng tới, nàng lặng yên nhìn qua Bia mộ, khi nghe được sự
tình của Bạch Tiểu Thuần, hình ảnh nàng nghĩ đến đầu tiên là sự nhiệt
tâm tìm kiếm Linh Vỹ kê năm đó của hắn.

Hầu Vân Phi bị Hầu Tiểu Muội bám chặt lấy, đứng trong đám người, nắm
tay y cũng nắm chặt lại, cả người y run rẩy, thần sắc đầy bi ai.

“Bạch sư đệ…” Hầu Vân Phi cười thảm. Sau khi y trở về tông môn,
thường lấy rượu sống qua ngày, trong đầu vĩnh viễn không quên được thân
ảnh của Bạch Tiểu Thuần lúc dẫn dụ cường địch đi.

Đám người tới các ngày càng nhiều, giữa sườn núi Hương Vân sơn lúc
này đều đã chật ních các đệ tử. Mỗi người đến đây đều trầm mặc nhìn về
bia mộ.

Đỗ Lăng Phỉ đứng phía trước, sắc mặt tái nhợt, mưa rơi rớt trên mặt
nàng, cũng không rõ là nước mưa hay là nước mắt nàng tuôn rơi. Sắc mặt
nàng lúc này có chút hoảng hốt, dung nhan vốn xinh đẹp của nàng càng
thêm đẹp thê lương hơn.

“Rõ ràng ngươi có thể sống sót…ta sống, ngươi thì lại ra đi…”

Đỗ Lăng Phỉ càng thêm bi thương. Mấy ngày này, cả người nàng càng
thêm tiều tụy, mỗi lần nằm mơ, nàng đều thấy được thân ảnh Bạch Tiểu
Thuần, cái thân ảnh đầy thiết huyết kia trở về rồi chợt quay người bỏ đi khiến cho lòng nàng đau như cắt, nước mắt tuôn rơi càng thêm nhiều.

Tiếng chuông bi ai ngân vang truyền ra, vang vọng thật lâu không tiêu tán đi, trong tiếng chuông vọng lại còn có rất nhiều đạo cầu vồng chậm
rãi từ xa tiến tới, là chưởng tọa của bảy phong, tất cả trưởng lão của
tông môn, còn có cả Chưởng môn cũng tới. Mọi người đều mặc trường bào
đen, khi đến trước bia mộ, từng người đều nhìn qua, vẻ mặt đầy thương
tiếc.

Sâu trong lòng Lý Thanh Hậu đầy đắng chát, tự trách mình thật lâu.

“Bạch Tiểu Thuần, đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn Linh Khê tông, dược
đạo kiêu dương, đạo đồ thiên kiêu. Trong trận chiến tại Lạc Trần gia tộc đã đánh chết rất nhiều phản nghịch Lạc Trần, vì đồng môn xả thân, vì
tông môn thủ nghĩa, hắn đã dùng tính mạng của mình lập nên cống hiến vô
cùng to lớn cho tông môn. Các đệ tử Linh Khê tông ta luôn vĩnh viễn khắc ghi việc này!” Chưởng môn chậm rãi nói, thanh âm vang lên truyền khắp
bốn phương.

Giọng của lão đầy bi ai truyền ra, Đỗ Lăng Phỉ nghe đến đây thì không kìm chế nổi mà nước mắt tuôn xuống như mưa, Hầu Vân Phi, Trương Đại Bàn và một vài người khác trong lúc này cũng đều rơi nước mắt.

“Hôm nay đặc biệt truy phong Bạch Tiểu Thuần, đệ tử quang vinh của
Linh Khê tông ta!” Giọng nói của Chưởng môn lại vang lên, khiến cho tâm
thần mọi người đến chấn động. Bốn chữ đệ tử quang vinh này, rung chuyển
tất cả mọi người.

Đệ tử quanh vinh, chính là vinh dự chí cao vô thượng của cả Linh Khê
tông, là một cái danh xưng duy nhất mang đầy hàm nghĩa đặc thù, địa vị
tôn cao vượt trội hơn hẳn nội môn. Ngang bằng với danh sách truyền thừa, một bên là dành kẻ đã chết, được vinh quang cao nhất, một bên dành cho
người còn sống, được truyền thừa mạnh nhất.

Trong cả vạn năm này, Linh Khê tông cũng chỉ có vỏn vẹn chín người
đạt được danh hiệu đệ tử Vinh quang, từng người đều đã vì tông môn lập
được đại công to lớn mà chết trận, rồi được truy phong. Hôm nay, lại
xuất hiện người thứ mười.

Không ai ở nơi này cảm thấy việc này không ổn thỏa cả, bởi vì hết
thảy cũng là do Bạch Tiểu Thuần đánh đổi sinh mệnh của mình để đạt được.

“Từ lúc Bạch Tiểu Thuần vào tông môn đến khi hi sinh, đều không có sư tôn. Đứa trẻ có thể dùng tính mệnh của mình lập được đại công cho tông
môn như vậy, chúng ta không cho phép hắn cô độc lạnh lẽo tại Âm Minh
kia, hôm nay Sư tôn đã mất của lão phu, Linh La chân nhân, thu Bạch Tiểu Thuần làm đệ tử. Như vậy dưới Âm Minh kia, hắn vẫn có thể truy cầu Đại
Đạo.” Trong lúc Chưởng môn vẫn còn đang đau thương nói, thì Lý Thanh Hậu cũng khẽ gật đầu nhìn về phía bia mộ, trong mắt đầy bi thương.

“Tất cả mọi người…mặc niệm!” Hai mắt Chưởng môn nhắm chặt lại, hướng
về phía bia một chậm rãi cúi đầu. Đám đệ tử bốn phía cũng trong thời
khắc này đồng loạt cúi đầu xuống.

Sau mấy hơi thở, lúc mặc niệm cũng chấm dứt, Đỗ Lăng Phỉ đau đớn bật khóc không nên lời.

Ngay lúc mọi người còn đang mặc niệm, thì tại một nơi trong khu rừng
của dãy sơn mạch vô danh, lông mi trên mắt Bạch Tiểu Thuần run lên, rồi
chậm rãi mở ra, sau đó hắn hắt hơi một cái.

Bình luận

Để lại một bình luận

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp - Huyền Huyễn - Ngôn Tình

Email: Nguyenhai020819@gmail.com
Copyright © 2025 TruyenAAA.com

Trang web còn đang trong quá trình xây dựng và hoàn thiện. Nếu bạn đang đọc mà truyện chưa được cập nhật thì có thể bình luận hoặc email để mình kiểm tra và ưu tiên cập nhật trước nhé! Nếu bạn có khả năng vẽ bìa hoặc mong muốn tham gia xây dựng web truyện thì có thể gửi email để về cùng team với mình. Xin cảm ơn các bạn rất nhiều!

Cần Rất Gấp

Hiện đang rất cần anh em có hiểu biết về WordPress để nhanh chóng hoàn thiện web và đem lại trải nghiệm tốt nhất cho anh chị em mê truyện

Ngày web bắt đầu hoạt động: 21/12/2024